Xin đừng tự gọi nước mình là An Nam

Ảnh : Internet

>>Cuốn sách lịch sử với các chi tiết sai trái về chủ quyền Biển Đông

>> Sẽ thu hồi toàn bộ sách nếu đưa sai trái về chủ quyền Biển Đông

>>Các nhà sách vẫn rao bán cuốn sách sai lầm về chủ quyền lãnh thổ Biển Đông

>>Cục xuất bản chính thức thu hồi cuốn sách đưa thông tin sai trái về biển Đông

Sau khi báo điện tử Một Thế Giới phanh phui cuốn sách “ Bước thịnh suy của những triều đại phong kiến Trung Quốc ” tập 3 phần nhà Minh, nhà Thanh đưa thông tin sai lầm, xuyên tạc lịch sử dân tộc về chủ quyền lãnh thổ Biển Đông của Nước Ta, Cục xuất bản đã chính thức ra quyết định hành động tịch thu cuốn sách này .Trong quy trình tìm hiểu và khám phá cuốn sách, chúng tôi nhận thấy rằng những ghi chú trong phần bản đồ dùng những từ ngữ thiếu chuẩn mực. Chúng tôi muốn nêu yếu tố này ra để kỳ vọng trong những ấn phẩm về lịch sử vẻ vang sau này khi dùng từ tương quan đến nước ta cần có thái độ tự tôn và chuẩn mực .Việc tổng thể map trong 3 cuốn sách Bước thịnh suy của những triều đại phong kiến Trung Quốc ghi Biển Đông là Nam Hải là điều khó đồng ý được. Nam Hải là cách ghi của người Trung Quốc còn khi ghi trên sách cho người Nước Ta cần ghi rõ là Biển Đông. Nếu tác giả muốn giữ tính nguyên bản của tài liệu thì hoàn toàn có thể ghi Nam Hải vào phần chua hay chú thích mà thôi .Đến phần ghi tên nước thì trong những map từ thời Đường, trải qua Ngũ đại thập lục quốc, rồi Bắc Tống, Nam Tống, Nguyên, Minh, Thanh đều ghi nước ta là An Nam. Việc ghi tên nước mình như vậy trên một cuốn sách bằng chữ quốc ngữ thì chúng tôi cho rằng đó là thái độ thiếu tự tôn .Trong lịch sử vẻ vang nước ta, ông cha tất cả chúng ta chưa khi nào tự xưng là nhà nước hay triều đình An Nam cả. Thời Hùng Vương rất lâu rồi thì chính sử khi là nhà nước Văn Lang rồi sau là Âu Lạc. Khi Hai Bà Trưng đánh đuổi quân Hán thì sử ta chép nước ta xưng là Lĩnh Nam ( hoàn toàn có thể hiểu là thống lĩnh phương nam ). Lý Nam Đế đánh đuổi quân Lương thì lập nhà nước Vạn Xuân .

Đinh Tiên Hoàng thống nhất đất nước sau khi dẹp loạn 12 sứ quân, đặt tên hiệu nước là Đại Cồ Việt. “Đại” theo nghĩa chữ Hán là lớn, “Cồ” là âm Việt cổ của từ Cự hay Cừ cũng là lớn. Về sau, Cồ viết theo chữ Nôm gồm 2 chữ Hán là Đại ở trên và Cù ở dưới. Đinh Tiên Hoàng muốn ghép hai chữ để khẳng định nước Việt là nước lớn.

Năm 1054, vua Lý Thánh Tông đổi quốc hiệu là Đại Việt thì trong đó cũng bộc lộ tự tôn dân tộc bản địa rất cao. Năm 1400, Hồ Quý Ly đổi tên nước là Đại Ngu. Chữ “ Ngu ” trong quốc hiệu “ Đại Ngu ” của nhà Hồ có nghĩa là “ sự yên vui, tự do “. “ Đại Ngu ” hoàn toàn có thể hiểu là ước vọng về một sự bình yên to lớn trên khắp cõi giang sơn. Nhưng cũng có thuyết nói Hồ Quý Ly nhận mình là dòng dõi họ Hồ, con cháu Ngu Thuấn, nên đặt quốc hiệu là Đại Ngu. Đến 1428, khi Lê Thái Tổ giành được độc lập từ nhà Minh thì đã đổi lại tên nước về Đại Việt. Đến thời nhà Nguyễn thì sử dụng quốc hiệu Nước Ta rồi Đại Nam .

Bản đồ với những chú thích sai lầm trong cuốn sách Bước thịnh suy của những triều đại phong kiến Trung Quốc vừa bị tịch thuCòn chữ An Nam bắt nguồn từ đâu ? Tháng 8 năm Điều Lộ thứ nhất ( 679 ), nhà Đường đổi Giao Châu tổng quản phủ ( lập năm 622 ) thành An Nam đô hộ phủ. Thời nhà Đường lập những đô hộ phủ ( gồm cả An Đông, An Tây ), hoàn toàn có thể hiểu đô hộ phủ là cơ quan quản trị khu vực mà những triều đại phong kiến Trung Quốc lấn chiếm nước khác bằng vũ lực. An Nam đô hộ phủ không được xem ngang hàng như những ” quân ” – đơn vị chức năng hành chính ở Trung Quốc đương thời. Cho tới năm 866, Đường Ý Tông theo thỉnh cầu của Cao Biền, thăng An Nam đô hộ phủ làm Tĩnh Hải quân .Không chỉ chữ đô hộ phủ mà bản thân chữ An cũng có yếu tố. Chữ An là gồm chữ Nữ ( con gái ) ghép chữ Miên ( mái nhà ) ý nghĩa chiết tự là con gái sống dưới mái nhà thì mới là an. Ý nghĩa cái tên An Nam hay An Đông ( đô hộ phủ ) mà nhà Đường đặt là mong những vùng đất mà chúng chiếm đóng không nổi dậy đòi độc lập .Rõ ràng, cái tên An Nam chẳng hay ho gì với người Việt có ý thức tự tôn dân tộc bản địa, nên khi giành được độc lập thì không triều đại nào dùng nó làm quốc hiệu cả. Tuy nhiên, trong thời gian nước ta cần tự do thì khi quan hệ với triều đình phương Bắc, ta vẫn miễn cưỡng dùng chữ An Nam trong chiếu thư. Còn trong chiếu thư dùng trong nước cũng như trong những quan hệ với nước khác thì ta không dùng mấy chữ An Nam .Việc người phong kiến phương Bắc mặc kệ nước ta đổi quốc hiệu kiểu gì vẫn ngạo mạn gọi nước ta là An Nam cũng phần nào cho thấy dã tâm muốn biến nước ta trở lại thành ” đô hộ phủ ” như trước. Về sau, những thương nhân và những nhà truyền giáo phương Tây đến nước ta do làm ăn với người Trung Quốc cũng bị nhiễm cách gọi An Nam, đó là điều đáng tiếc .

Đến thời vua Gia Long nhà Nguyễn thì ta đã thành công khi vứt bỏ nốt được chữ An Nam trong các văn bản ngoại giao với triều đình nhà Thanh. Đáng ra chữ An Nam khi đó phải được khai tử hoàn toàn, vậy mà một số cuốn sách ngày nay vẫn ngây thơ dùng chữ An Nam.

Cần nhớ khi xưa, những cụ nhà ta ghi chép những cuốn chính sử nước ta như Đại Việt sử ký toàn thư hay Đại Việt thông sử cũng đã tôn vinh ý thức Đại Việt ngay trong tên sách. Riêng cuốn An Nam chí lược thì không cần nói đến vì Lê Tắc vốn là một kẻ Việt gian, theo chân phương Bắc để cầu vinh hoa .Chính vì vậy mà việc NXB Văn hóa-Thông tin và công ty link dịch nguyên xi và xuất bản cuốn sách ” Bước thịnh suy của những triều đại phong kiến Trung Quốc ” của tác giả Trung Quốc Cát Kiếm Hùng với những thông tin sai lầm, xuyên tác lịch sử vẻ vang về chủ quyền lãnh thổ Biển Đông không chỉ đáng phê phán vì nó tiếp tay cho việc thông dụng quan điểm sai lầm về chủ quyền lãnh thổ Biển Đông của Trung Quốc mà ngay Tòa trọng tài quốc tế ( PCA ) đã bác bỏ, việc làm ấy ( dù vô tình, do thiếu hiểu biết, hay cố ý ) còn là sự xúc phạm đến lòng tự tôn dân tộc bản địa của con dân đất Việt .

Anh Tú